Tại sự kiện UFC 318, người hâm mộ được chứng kiến trận đấu thứ ba – cũng là trận cuối cùng – giữa hai tay đấm kỳ cựu: Dustin Poirier và Max Holloway, trong khuôn khổ hạng nhẹ. Sau 5 hiệp đấu căng thẳng và đầy kỹ thuật, chiến thắng bằng điểm số nhất trí (49–46, 49–46, 48–47) đã thuộc về Holloway – người hiện giữ đai danh dự BMF.
Ngay sau trận, Dustin Poirier tuyên bố giải nghệ, chính thức khép lại hành trình 16 năm trong lồng bát giác. Với Holloway, đây không chỉ là chiến thắng mang tính cá nhân để trả món nợ từ thất bại năm 2019, mà còn là bước ngoặt đánh dấu sự trở lại mạnh mẽ của anh tại hạng nhẹ – nơi đang thiếu vắng những tên tuổi ổn định. UFC 318 vì thế không đơn thuần là một trận đấu hấp dẫn, mà là cột mốc chuyển giao. Một người ra đi đúng lúc. Một người đi tiếp với hy vọng mới.
Dustin Poirier, sinh năm 1989, bước vào UFC từ năm 2011 và nhanh chóng trở thành gương mặt quen thuộc của làng MMA. Dù chưa từng giữ đai vô địch chính thức, Poirier từng là nhà vô địch tạm thời hạng nhẹ và sở hữu bảng thành tích đáng nể với các chiến thắng trước những cái tên lớn: Justin Gaethje, Eddie Alvarez, Dan Hooker, Michael Chandler và đặc biệt là hai lần đánh bại Conor McGregor.
Sự nghiệp của Poirier là hình ảnh tiêu biểu cho một võ sĩ bền bỉ, kiên trì và không ngừng tiến bộ. Anh không nổi bật về mặt truyền thông, không chiêu trò, nhưng luôn được giới chuyên môn và khán giả đánh giá cao nhờ thái độ thi đấu nghiêm túc, tinh thần không bỏ cuộc và kỹ năng đứng vững trước áp lực.
Trong trận đấu tại UFC 318, Poirier không thua dễ dàng. Anh vẫn thể hiện sự lì lợm quen thuộc, với nhiều thời điểm áp sát khiến Holloway phải dè chừng. Tuy nhiên, tuổi tác, sức bền và khả năng thích nghi đã không còn ở đỉnh cao, trong khi Holloway lại cho thấy sự trưởng thành rõ rệt.
Max Holloway, sau thất bại trước Poirier năm 2019, đã liên tục tiến bộ. Từng là nhà vô địch hạng lông và nhiều lần thách thức đai, Holloway hiện ở tuổi 33 và đang thể hiện phong độ ổn định ở một hạng cân khó hơn. Chiếc đai BMF mà anh giành được trước đó không phải đai vô địch chính thức, nhưng là biểu tượng cho tinh thần chiến đấu – và anh tiếp tục bảo vệ nó thành công trước một đối thủ đáng nể.
Điều đáng nói là Holloway thắng không nhờ tốc độ hay sức trẻ như thuở ban đầu, mà nhờ sự điềm tĩnh, tính toán và khả năng kiểm soát nhịp độ trận đấu. Nếu trước đây anh là một “máy đánh” không biết mệt, thì giờ đây Holloway đã trở thành một tay đấm lão luyện, biết chọn thời điểm, biết tránh đòn, và biết dồn sức đúng lúc.
Với chiến thắng này, tương lai của Holloway tại hạng nhẹ trở nên đáng chờ đợi. Khi những cái tên như Gaethje tạm nghỉ, McGregor chưa rõ kế hoạch trở lại, và Poirier đã giải nghệ, Holloway nổi lên như một ứng viên sáng giá trong nhóm dẫn đầu. Một trận tranh đai với những đối thủ như Islam Makhachev hay Arman Tsarukyan hoàn toàn có thể xảy ra trong năm tới.
Trở lại với Poirier, lời chia tay của anh không dài dòng. Anh chỉ nói rằng mình “không còn gì để chứng minh” và “đã sống trọn với môn thể thao này”. Đó là cách chia tay điển hình của một người từng trải – rõ ràng, thực tế, và đúng thời điểm.
UFC 318 khép lại bằng hình ảnh quen thuộc: một tay đấm bước ra khỏi khung sắt, một người khác bước lên bục phỏng vấn. Nhưng ý nghĩa của nó sâu xa hơn nhiều. Nó là lời nhắc rằng không ai có thể ở lại mãi, và cũng là thông điệp rằng chỉ những ai biết tiếp tục tiến bộ mới có thể giữ được chỗ đứng.